1001 đêm tân hôn

Số chương: 520

Nhóm đọc/download: 0 / 1

Bạn đang xem: 1001 đêm tân hôn

Số thứ tự đọc/download: 10301 / 67

Cập nhật: 2017-12-29 18:01:41 +0700

Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem vấn đề ebook

Chương 191: Chương 191:Cởi Ra

An Tử Đan nhận ra Lương Nặc, lag người rời khỏi tổn thất một giây, tuy nhiên ngay lập tức tiếp sau đó đang được nở một nụ mỉm cười nhưng mà ko thể đoán hiểu rằng cô tớ đang được suy nghĩ gì, chỉ vô chống thao tác cơ hội bại ko xa vời nói: “Anh bọn họ đang được họp, cô ở trên đây đợi một thời gian, anh ấy hoàn thành việc tôi bảo anh ấy cho tới gặp gỡ cô.”

“Anh họ? Cô phát biểu thiếu hụt gia là anh bọn họ của cô?” Lương Nặc tròn trặn đôi mắt nhìn cô tớ chằm chằm.

Kỷ Sênh thời điểm hiện tại trong tim mỉm cười coi thường bỉ: Đúng là thiết bị cáo già nua xuất sắc đóng góp kịch!

Khuôn mặt mày An Tử Đan phủ lên một sự mắc cỡ thùng: “Anh ấy ko được chấp nhận tôi gọi như vậy vì như thế tụi tôi tuy rằng bên trên danh tức thị bọn họ mặt hàng tuy nhiên thực tiễn thì không tồn tại mối liên hệ huyết hệ gì vì như thế cách nhau chừng những 5, 6 đời rồi!”

“Cho nên ý cô là cô ham muốn cướp ông xã người không giống hả?” Kỷ Sênh ko hề khách hàng khí.

An Tử Đan nhếch mép cười: “Có cần vậy không? Cô tôi là Bắc Minh phu nhân bảo tôi cho tới tập đoàn lớn thao tác thì tôi cho tới thôi, tôi không tồn tại ý gì không giống, à nhưng mà đích rồi, ko biết cô đấy là....?”

“Tôi là Kỷ Sênh, là bạn tri kỷ của Lương Nặc!” Kỷ Sênh lạnh lẽo lùng nói: “Nếu cô đang được gọi Bắc Minh thiếu hụt gia là anh bọn họ vậy thì kể từ ni về sau hãy gọi Lương Nặc là chị bọn họ....chứ không hề lại sở hữu một số trong những người gạt bỏ thân mật phận của phiên bản thân mật.”

“Thế tuy nhiên, anh bọn họ cũng không thích tôi gọi anh ấy vì vậy, hơn thế nữa, Bắc Minh phu nhân cũng phát biểu rồi, Bắc Minh gia giờ đây không tồn tại thiếu hụt phu nhân....”

Trong khoảng chừng thời hạn cụt ngủi, nhì mặt mày tiếng qua quýt giờ lại sắc như dao, sau cuối vẫn ko mặt mày này Chịu nhượng bộ mặt mày này.

Đúng thời điểm hiện tại, thư ký Tôn tiếp cận, vừa vặn sửng sốt vừa vặn vui vẻ mừng nhìn Lương Nặc: “Thiếu phu nhân, cô cho tới lần thiếu hụt gia đích không? Còn tầm trăng tròn phút nữa là buổi họp kết thúc đẩy thôi, cô đợi một ít nhé!”

An Tử Đan nghe thấy vậy tức giận: “Thư ký Tôn, Bắc Minh phu nhân phát biểu anh bọn họ giờ đây vẫn tồn tại đơn thân.”

“Ồ, vậy thìa là chi phí thiếu hụt phu nhân!” thư ký Tôn chẳng thèm quan hoài cho tới An Tử Đan, kính cẩn đi đường cho tới Lương Nặc: “Thiếu phu nhân chào lên đường mặt mày này, cô đem cần thiết tợp chút gì bại không? Trà hoặc cà phê?”

“Cho tôi nhì ly nước thanh lọc là được rồi, ko cần thiết phiền toái đâu!”

“Vâng!”

An Tử Đan tức điên lên, nhì tay tóm trở nên quả đấm nhìn chằm chằm cảnh tượng cô được thư ký Tôn tiếp đãi ra làm sao.

Thư ký Tôn phát biểu đem việc rồi tách lên đường, anh tớ nhanh gọn lần trợ lý cho tới nhằm ý Lương Nặc như loại sợ hãi cô tiếp tục lên đường tổn thất, tiếp sau đó đứng gọn gàng vào một trong những góc, khẽ khàng rút Smartphone rời khỏi gửi cho tới Bắc Minh Dục một lời nhắn.

【Thiếu phu nhân đang được ở chống hóng của khách hàng đợi thiếu hụt gia.】

Lương Nặc vừa vặn ngồi xuống không được bao nhiêu phút thì trợ lý đem nhì ly nước thanh lọc ra: “Thiếu phu nhân, tè thư Kỷ Sênh, nước của nhì người trên đây.”

“Cảm ơn anh!”

“Không đem gì ạ!”

Kỷ Sênh nhìn Lương Nặc chớp chớp đôi mắt, lấy tay lấp mồm phát biểu nhỉ: “Thủ hạ của ông xã cậu đem con cái đôi mắt nhìn người đấy!”

Lương Nặc đỏ gay mặt mày lên ko biết phát biểu gì, vừa vặn mới nhất thế ly nước lên tợp được vài ba ngụm thì Kỷ Sênh nháy nháy cô nhìn rời khỏi hâu phương, Lương Nặc vừa vặn xoay đầu lại thì ngay lập tức nhận ra Bắc Minh Dục vô cỗ vest black color phẳng như mặt gương ko một mối nhăn, tóc tai cũng vô nếp mượt mà!

Tim Lương Nặc tự nhiên đập nhanh chóng rộng lớn thông thường, tuy vậy lại cũng có thể có chút gì bại nhức nhối.

An Tử Đan gặm răng nhìn tiến trình thân mật nhì người, nghe hình như chuẩn bị thực hiện hòa rồi!

Xem thêm: tiên giả vong ngữ

Không được, cô tớ sao rất có thể nhằm bọn họ đơn giản và dễ dàng rất có thể hòa thích hợp vì vậy được?

An Tử Đan bê cho tới một ly coffe, ngăn trước phía Bắc Minh Dục, nở nụ mỉm cười như hoa ngăn bước đi anh lại, trả ly coffe cho tới anh: “Anh bọn họ, anh họp hoàn thành rồi? Em chung anh trộn coffe rồi này!”

Ánh đôi mắt của Bắc Minh Dục bị An Tử Đan ngăn lại, ko xem xét được Lương Nặc đang được ngồi vô góc.

“Cô đang được ngăn đàng của tôi đấy, rời rời khỏi.” Anh nghiến răng thập tiếng nói với cô tớ lạnh lẽo lùng.

An Tử Đan vẫn ko Chịu quăng quật cuộc, nhì bàn tay vẫn nâng lấy ly coffe giơ trước mặt mày anh: “Cô phát biểu anh mến coffe quánh ko đàng, em đang được vì như thế anh nhưng mà học tập đấy, lẽ này anh ko nể mặt mày em một ít được à?”

“Cô phụ thuộc đồ vật gi nhưng mà bảo tôi cần nể mặt mày cô?”

Bắc Minh Dục như không còn kiên trì, đẩy cô tớ rời khỏi nhằm đi tìm kiếm Lương Nặc, đúng khi Bắc Minh Dục giơ tay đẩy An Tử Đan rời khỏi, cô tớ ngay lập tức người sử dụng ly coffe vờ vịt như vô tình hất vô trước vùng ngực anh.

“Ôi! Em van lỗi, em van lỗi....ko cần em cố ý, anh bọn họ, nhanh chóng toá áo rời khỏi em chung anh vệ sinh lên đường....”

An Tử Đan cuống quýt vàng tiến bộ lên phần bên trước, bàn tay cố ý quờ trước vùng ngực anh, Bắc Minh Dục đang được luýnh quýnh còn chưa kịp đẩy cô tớ rời khỏi thì bàn tay cô tớ như được ấn định sẵn đang được đang tâm chung anh toá cúc áo rời khỏi.

Bắc Minh Dục ngay lập tức khi bại sầm mặt mày lại: “Cút rời khỏi, chớ động vô tôi!”

An Tử Đan ham muốn khóc là khóc được luôn luôn, nhì đôi mắt đỏ gay ngầu òng ọng nước xứng đáng thương nhìn anh: “Anh bọn họ, em đem phải gắng ý đâu, anh chớ giá như vậy với em....”

Bắc Minh Dục nhận ra cỗ dạng “Đáng thương” của cô ấy tớ nhưng mà cũng nguôi nguôi tuy nhiên trong tim vẫn thấy bực: “Tôi giá với cô lúc nào hả? Thôi được rồi, tự động tôi thực hiện được ko cần thiết cô chung.”

Dù gì rồi cũng là bọn họ mặt hàng, Bắc Minh Dục ở doanh nghiệp lớn cũng ko thể ăn ở với cô tớ vượt lên xứng đáng vượt lên.

“Là lỗi của em, anh bọn họ anh toá áo ngoại giả, em chung anh giặt sạch sẽ rồi lại trả cho tới anh, ngày hôm nay là ngày trước tiên em đi làm việc, em đang được phạm cần lỗi rộng lớn như vậy này, ao ước anh chớ phát biểu với Cô, còn nếu không chắc chắn là cô tiếp tục tức tức giận....”

An Tử Đan vừa vặn cầu van anh vừa vặn một tay thế giấy má vệ sinh trước vùng ngực Bắc Minh Dục, nhìn kể từ góc nhìn của Lương Nặc và Kỷ Sênh thì nhì người như loại một song đang được tức giận hờn nhau vậy.

“Tôi phát biểu xong để tôi tự động thực hiện.”

“Bắc Minh thiếu hụt gia.” Bắc Minh Dục còn ko dứt tiếng, Kỷ Sênh ngay lập tức lôi tay Lương Nặc chạy cho tới, sắc mặt mày cô ko tự do một chút nào nhìn chằm chằm An Tử Đan: “Người này là anh? Là kín đáo nhỏ của anh ấy à?”

Bắc Minh Dục sầm mặt mày lại: “Cô phát biểu linh tinh anh đồ vật gi thế hả? Cô ấy đơn thuần người thao tác linh tinh anh thôi.”

“Ồ! Hóa rời khỏi là kẻ làm! Vậy sao nhì người lại....” Kỷ Sênh chỉ chỉ trỏ trỏ vô nhì người bọn họ, rồi lại nhìn vòa trước vùng ngực anh như hiểu không còn từng chuyên: “Bây giờ người thực hiện cô sao lại rất có thể như vậy này chứ? Đến ngực của ông mái ấm cũng rất có thể...”

“Không ko ko.....” An Tử Đan cuống quýt vàng đóng góp kịch, giải thích: “Kỷ tè thư cô hiểu nhầm rồi, vừa vặn nãy tôi ko cảnh giác nên thực hiện sụp đổ coffe lên áo của anh ấy bọn họ, tôi đơn thuần ham muốn anh ấy toá áo ngoại giả tôi chung anh ấy giặt sạch sẽ nhưng mà thôi.”

“Người tớ đem phu nhân rồi, những việc như giặt ăn mặc quần áo, xếp mặt hàng cũng ko cho tới lượt cô!” KỶ Sênh vừa vặn phát biểu vừa vặn kéo Lương Nặc lên trước phía Bắc Minh Dục.

Bắc Minh Dục cũng ko so đọ với Kỷ Sênh nhưng mà ánh nhìn chỉ triệu tập vô Lương Nặc.

Lương Nặc ban đầu tự động phát biểu với phiên bản thân mật rằng cần tin cậy tưởng anh, anh tặng hoa phía dương cho tới cô là ham muốn thể hiện tại ý chất lượng tốt, tuy vậy khi nhận ra An Tử Đan và anh cứ nhùng nhằng với mọi người trong nhà như vậy này, sự tức giận hờn là khắp cơ thể cô nhìn trông cực kỳ lạnh lẽo lùng.

“Em sắp tới thực hiện gì?” Bắc Minh Dục rõ nét biết mà còn phải cố ý căn vặn.

Lương Nặc đùng một cái lùi về sau đó 1 bức, lưu giữ khoảng cách chắc chắn thân mật nhì người: “Tôi cho tới nhằm tính tuột với Bắc Minh thiếu hụt gia.”

“Em gọi tôi là gì?” Bắc Minh Dục cau ngươi, thái chừng ngay lập tức trở thành lạnh lẽo lùng: “Em phát biểu lại một lần tiếp nữa coi nào?”

Xem thêm: truyện hàn tổng anh là đồ khốn

“Tôi phát biểu, sáng sủa ni những nhành hoa bại tôi thường rất mến, ko nỡ vứt lên đường, tuy nhiên cũng quan ngại nếu như lấy ko thiết bị của Bắc Minh thiếu hụt gia, vì thế, van anh hãy phát biểu cho tới tôi biết, từng nào chi phí nhằm rất có thể mua sắm vị trí hoa bại.”

“Em dám phát biểu lại với tôi một thứ tự nữa!”

Bắc Minh Dục nhăn mặt mày nheo ngươi lại, ánh nhìn lạnh lẽo lùng thâm thúy hẳm nhìn như thể ham muốn nuốt trộng cô.